Review Truyện VAI ÁC MỤ MỤ PHẤN ĐẤU SỬ

Thảo luận trong 'Toàn quốc' bắt đầu bởi anhnguyenflypro, 19/4/19.

Đã xem: 216

  1. anhnguyenflypro Thành Viên Đồng

    VAI ÁC MỤ MỤ PHẤN ĐẤU SỬ

    Tác giả: Da Thanh Oa
    Thể loại: Hiện đại, hài, ngọt sủng, xuyên sách, hệ thống, gương vỡ lại lành có chút ngư hương tứ dật
    Tình trạng: Hoàn convert, chưa edit

    Link đọc https://truyen5s.com/danh-sach/truyen-de-cu
    -----
    Văn án:

    “Sau khi Tiêu Vũ chết, hệ thống nói cho nàng một cơ hội trọng sinh. Tiêu Vũ cười to chấp nhận, chờ sau khi nàng xuyên vào sách, nàng liền nghĩ muốn dựng ngón tay giữa với hệ thống.
    Tại sao ngươi không nói, nguyên chủ là một người bị liệt toàn thân?
    Tại sao ngươi không nói, nguyên chủ đã làm mẹ?
    Ngươi thậm chí không nói, con của nguyên chủ chẳng những là vai ác... mà cả nam và nữ đóng vai ác đều là con của nàng?
    Nằm ở trên giường bệnh, nhìn trước mặt đứa bé trai, Tiêu Vũ đen mặt hiện lên mấy dấu chấm hỏi.
    Hệ thống: Ta còn dám nói sao”
    Bất ngờ không? Kinh hỉ không? Cốt truyện lạ không?? Hahaha. [Bất ngờ không? Kinh hỉ không? là câu cửa miệng của bà nữ chính á, đọc xong lây luôn, hehe]

    Chuẩn lúc đọc cái văn án, mình cũng thấy thật sự lạ. Xuyên sách mà không xuyên thành nữ phụ, lại xuyên làm mẹ của nữ phụ và nam phụ, đã vậy vừa liệt toàn thân vừa có 2 con, cái gì diễn ra vậy trời, nghe mà chán đọc quá. Nhưng no! đừng vì nghĩ thế mà chán nhá, đọc đi bạn sẽ thấy nó hay à.

    Nữ chính Tiêu Vũ của chúng ta mới có 25 tuổi. Lại còn có khuôn mặt của loli nên cực trẻ (vì thế bả toàn chụp cho chồng mình là “sở thích luyến đồng” do nhìn mặt loli của bả mà vẫn "cứng" được, hahahah). Nam chính mới 28 thôi á. Nên bạn nào lo già thì yên tâm nhá.

    Nữ chính đời trước cực khổ, bị phong sát, bị què chân, sau lại bị đánh mà chết đi, xuyên sách lại vào phải tình cảnh đó, là 10 năm trước khi tiểu thuyết bắt đầu, nàng phải làm sao để thay đổi vận mệnh của con nàng đây? Phải làm sao để tiếp tục sống sót, khi cái giá phải trả để được sống trong thân xác này là hoàn thành được ước nguyện của nguyên chủ, đó là đi lên đỉnh thế giới dương cầm gia khi nàng không có học qua dương cầm?

    Đã vậy, nàng còn gặp cái hệ thống “ưng tửng” nhất đời (hệ thống 404 mắc dịch, toàn hết pin, đưa ai đi trọng sinh cũng đưa xong rồi chạy đi sạc pin đến khi người ta làm xong hoặc gần xong nhiệm vụ mới xuất hiện, rồi còn vỗ ngực thu hết công lao về mình, ok, không kể về còn nhảy lộn vô đầu người khác, không phải nữ chủ của nó: “404 lập tức liền che mặt, nó âm thanh máy móc bị kéo dài, nó hoảng sợ hô to: “Nga nga nga nga nga nga…… Ta mới rời đi một năm, ký chủ, ngươi như thế nào từ nữ biến thành nam được? Này so với ta lần trước trở về nghe nói ký chủ hoàn thành nhiệm vụ còn muốn đáng sợ, đáng sợ, thật đáng sợ a!!!””.

    Nội dung xuyên suốt truyện là quá trình Tiêu Vũ như thế nào chấp nhận sự thật, rồi dần dần thay đổi cuộc sống của mình, của 2 “nam nữ phụ độc ác” là con mình, thay đổi cả cuộc đời nam nữ chính trong tiểu thuyết.

    “Tiêu Vũ nguyên thân” vì cha mẹ mất mà lấy chồng năm 18 tuổi, sau đó vì tuyệt vọng mà ham mê đánh bạc đến hết gia sản hồi môn, bỏ mặc con cái, dẫn đến li hôn với Quý Huyền. Nàng ra đi với cái thai trong bụng, sinh dưỡng con và khổ cực sống qua ngày, vì bản tính quật cường mà trốn tránh nhà chồng tìm kiếm, đến lúc chết vẫn không cầu nhà chồng cũ. Nói đúng ra, nàng không phải chết, mà là tuyệt vọng mà từ bỏ. Tiêu Vũ của chúng ta lúc này xuyên tới, nhập vào thân xác của nàng, thay nàng sống, thay nàng hoàn thành ước nguyện, thay nàng chuộc lại lỗi lầm.

    Thực ra đọc văn án, đọc giới thiệu, sẽ thấy truyện khá u ám và không ngọt ngào. Nhưng ngược lại nha, đây là thể loại truyện vô cùng ngọt ngào, hầu như không ngược, giọng văn hài hước, hố chết người không đền tội, có nhiều bảo bảo đáng yêu. Nam chính là chồng trước, là một tổng tài trẻ tuổi có cái bề ngoài lạnh lùng, rắn chắc, nghiêm chỉnh của quân nhân, nhưng ẩn sau đó là một tâm hồn khá... ấu trĩ , vì ổng là thê nô, hài tử nô, nên với vợ và con ổng cực kì ấu trĩ và đáng yêu, còn với người ngoài phải nói là rõ ràng, dứt khoát, ngoan tuyệt, đụng đến vợ con ổng là ổng san bằng liền, ta khoái a. Hehehe. Đặc biệt, truyện còn có giá trị nhân văn rất to lớn, cho chúng ta biết được sự quan trọng của việc dạy dỗ con cái thế nào cho đúng, cách dạy dỗ con cái của chúng ta sẽ ảnh hưởng như thế nào đến cuộc đời của mỗi đứa trẻ. Mình rất tâm đắc về điểm này khi đọc xong truyện. Vì thế đây là một trong những truyện ngôn tình mình cho 10 điểm về giá trị nhân văn, mỗi một nhân vật đều có một tính cách ảnh hưởng từ sự dạy dỗ của người lớn, sau khi đọc xong truyện này, chúng ta có thể rút ra bài học cho bản thân.
    Các nhân vật phụ cũng khá hài hước và đáng yêu, có nhiều phân đoạn có thể làm ta cười sặc nếu không chuẩn bị á.

    Mình lược một số trích đoạn thú vị buồn cười nhá (nếu đoạn nào không dịch được mình để nguyên convert nhé, thỉnh đại gia bỏ qua, trình độ mình chưa đủ để dịch mượt convert, dịch xong thấy dở hơn nguyên bản nên thôi để convert á)

    Trích đoạn 1: (Dao edit)

    “Được thôi, đợi con ăn miếng bánh kem này đã.” Trương Băng Vũ hồn nhiên như cô tiên đáp.
    Bà nội Quý cạn lời: “Không phải con nói con đang giảm béo ư?”
    Trương Băng Vũ liền trả lời: “Giảm béo luôn là chuyện của ngày mai, mà giảm béo thành công cũng luôn là chuyện của người khác. :p đây là câu nói mình tâm đắc nhất truyện, haha.

    Trích đoạn 2: (Dao edit)

    Tiêu Vũ chợt nghĩ tới việc Úc Vân Phi muốn cầu hôn nên cô hỏi Trương Băng Vũ: “Cậu thích Úc Vân Phi không?”
    Không biết Trương Băng Vũ đang xem phim hoạt hình hay truyện tranh, Tiêu Vũ nghe cô ngồi bên kia khoa trương nói: “Thích? Sao cậu có thể dùng từ “thích” hình dung chúng tớ chứ? Chúng tớ yêu nhau, yêu đến mù quáng, tớ đã không thấy được bất kỳ khuyết điểm gì trên người anh ấy cả. Trong lòng tớ, anh ấy là người hoàn mỹ nhất. Dù anh ấy thả “bom” thì tớ cũng thấy rất thơm.”
    Tiêu Vũ: “…Câu cuối cùng của cậu quá thô tục rồi, tớ vốn đang cảm động về đoạn sến súa phía trước.”
    Trương Băng Vũ: “…Không, đây đều không phải trọng điểm, trọng điểm là tớ yêu anh ấy, cậu biết chưa? Thiếu anh ấy thì tớ sống không nổi.”
    Tiêu Vũ hạn hán lời: “Cậu không thấy tình yêu của cậu hơi khoa trương sao?”
    Trương Băng Vũ: “…”

    Trích đoạn 3: (Dao edit)

    Thấy Tất Dịch Nhiên đi rồi, Quý Yến ngáp lên ngáp xuống, Quý Huyền liếc cậu rồi nói: “Anh vừa mới vừa chia tiền hoa hồng cho chú mà chú đã chơi trò chơi suốt đêm rồi đấy hả?”
    Quý Yến cứng đờ nói: “Không phải, em chỉ…”
    Kết quả là Quý Huyền không hề định mắng cậu, mà còn nói tiếp một câu: “Đủ tiền không? Nếu không đủ thì anh cho chú thêm nhé?”
    Quý Yến: “???” Đây là anh trai của cậu ư?
    Quý Huyền nhìn cậu rồi hỏi: “Ánh mắt đấy của chú là gì? Chú gì nhìn đấy?”
    Quý Yến lập tức hoàn hồn nói: “Không có việc gì, em chỉ đang xem thử sao anh trai của mình lại tốt với em vậy thôi.”
    Nếu là lúc bình thường, nhất định Quý Huyền sẽ mắng cậu là nói bậy bạ gì đó, nhưng vì kế hoạch của Quý Yến đã giúp anh thành công theo đuổi lại vợ cũ nên anh nói: “Ừ, vì chú là em trai của anh nên anh sẽ chiếu cố chú nhiều hơn.”
    Quý Yến: “!!!” Cậu cũng có anh trai sao?
    Quý Yến cảm động đến rơi nước mắt, cuối cùng anh trai cậu đã nói được câu mà anh trai nên nói rồi. Quý Yến vui vẻ đến suýt cắn khăn tay nhỏ, nhưng cậu vẫn lựa chọn múa ba lê đi ăn sáng, vì như vậy có vẻ rụt rè hơn.

    Trích đoạn 4 (ví dụ về sự tức chết người không đền mạng của Tiêu Vũ :v ): (Dao edit)
    “Văn Thiên Lãng: “…Tổ tông của tôi ơi, giời tôi phải dẫn vợ đi sinh rồi, tôi không có thời gian nói chuyện phiếm với cô đâu mà, có gì thì chút nữa về hẵng nói.”
    Tiêu Vũ liền nói: “Ai muốn nói chuyện với anh chứ!”
    Văn Thiên Lãng cạn lời: “… Cô kêu tên nhóc Văn Liệt kia đi chung với cô đi, người nhiều thì mới tốt.”
    Tiêu Vũ cũng sa mạc lời: “Anh bị bệnh tâm thần hả! Làm gì có ai đi sinh con mà dẫn theo trẻ con chứ.”
    Văn Thiên Lãng bị Tiêu Vũ chọc tức chết rồi: “Đó là con trai của tôi, tôi cứ muốn dẫn nó đi đấy, cô làm gì được tôi nào?”
    “Tôi không mở cửa cho anh!” Tiêu Vũ đứng trên lầu hai trả lời anh ta.
    Văn Thiên Lãng: “…”
    Lâm Hồng rất đau bụng, cô không chờ được hai người đấu võ mồm, liền nói với Văn Thiên Lãng: “Anh cứ phá cửa vào đi! Bọn họ là người sĩ diện, nhất định sẽ mở cửa cho anh.”
    Tiêu Vũ ở trên lầu cười nói: “Mặt mũi là gì? Chấm ớt cay ăn ngon không?”
    Lâm Hồng: “…”

    Thực ra convert truyện này khá dễ đọc, nhưng không hoàn toàn, vì truyện nói về đàn dương cầm nhiều, nên mấy đoạn nói về mấy bản hòa tấu, kiến thức âm nhạc đọc khá khó hiểu (kaka nghe giống y chang truyện em còn động lòng hơn ánh trăng nhỉ), nhưng không sao, vì nó không ảnh hưởng nội dung truyện. Hihi.
     
    Giá nấm cây lim xanh thật
    Đang tải...
    nam lim xanh

    Bình Luận Bằng Facebook